Thứ Tư, 17 tháng 12, 2008

December 17, 2008 BIM BIM




Bim Bim được sinh vào ngày 3/8/2008, ngược với ngày Quốc tế phụ nữ, không biết sau này đi học, con có bị các bạn gái trêu không nhỉ? Nhưng thôi, mẹ không lo xa nữa, sau này con tự đối phó được, con nhỉ?
Con sinh sớm hơn do với dự định 18 ngày, lúc đó mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ để trong 1 cái giỏ, 1 cái vali để ba mang đi theo khi mẹ vào bệnh viện, ba mẹ cũng đã đến bệnh viện thăm các phòng, mua tất cả các đồ cho con, con thấy không, ba mẹ chuẩn bị rất kỹ cho con đấy, ba mẹ mong gặp con từng giờ mà.
Chiều thứ 7, mẹ đi khám định kỳ, thấy con đang ngủ ngon lành trong bụng mẹ, bác sĩ nói con chưa có dấu hiệu sinh, mẹ và ba lại lượn qua bệnh viện để xem phòng cấp cứu ở chỗ nào, tối về mẹ nhớ là xem phim Chaos, mẹ đi tắm và đi ngủ, thì đột nhiên ... con muốn ra đời, lúc đó mẹ chưa hề bị đau đâu nhé, mẹ rất bình tĩnh, còn ba cứ cuống cuồng lên gọi chú Hai và ông nội, cả nhà cuống cuồng gọi taxi đưa mẹ vào bệnh viện.
Vào bệnh viện đã hơn 12h đêm, chú Hai và ba đi làm thủ tục nhập viện và nhận phòng cho mẹ, mẹ vào phòng có 4 giường, 3 giường kia các cô đã sinh em bé hết rồi, mẹ mong đến lúc bế con trên tay quá, nhìn các bà mẹ thật hạnh phúc.
Hơn 1h, bác Thiện Yên gọi điện động viên (lúc đó các bác đang ở Yên Bái), nói là anh Mickey lỳ lắm, bác Yên vào viện nửa đêm mà 14h hôm sau anh mới chịu ra, mẹ yên tâm nằm chờ cơn đau.
Mẹ dặn ba không được gọi điện về cho ông bà ngoại, đợi đến sáng mới gọi nhưng ba sốt ruột quá gọi luôn, bà ngoại liền gọi điện cho mẹ động viên, hơn 2h sáng mẹ mới thấy hơi hơi đau bụng.
4h sáng, mẹ bắt đầu đau bụng nhiều, dữ dội, các cơn đau càng gần hơn, mẹ không kêu đâu nhé, chỉ nghiến răng, nhắm mắt và hơi run lên thôi, ba ngồi bên cạnh chẳng biết làm gì chỉ biết chờ mẹ hết cơn đau, mà lạ thật, mẹ chỉ đau hơn 1 phút, sau đó lại bình thường như chưa hề đau, mẹ gọi điện cho bác sĩ, bác sĩ bảo sẽ lên truyền dịch cho mẹ.
Gần 5h sáng, các cơn đau chỉ cách nhau 5phút, mẹ biết con sắp ra rồi, mẹ sang phòng sinh, phòng sinh rất rộng và sạch sẽ, có cô y tá tên Linh rất xinh và tươi tắn, có bác sĩ Nguyệt nhẹ nhàng vẫn khám định kỳ cho mẹ, thật sự là mẹ không hề sợ mà rất tự tin, nhưng đúng là quá đau, đau đến mức mẹ không biết gì, chỉ nghe bác sĩ dạy cách rặn rồi cố làm theo bác sĩ nói thôi, bác sĩ động viên mẹ rất nhiều, ba con đứng ở gần đầu mẹ cũng hỗ trợ mẹ sinh ra con đấy.
Vì con nằm lệch bên phải nên 1 cô y tá khác phải hỗ trợ mẹ đẩy con ra, 5h25 phút sáng, mẹ đã hoàn thành nhiệm vụ, con ra đời và khóc oe oe, suýt nữa thì ba mẹ cũng bật khóc, mẹ thấy mình thật vĩ đại. Và như một phép màu, con ra đời là mọi cơn đau dường như biến mất, từ lúc đấy cho đến lúc về phòng riêng, mẹ và ba không rời mắt khỏi Bim Bim bé bỏng của mẹ.

2 nhận xét:

Schtroumpf nói...

Đọc xong tự nhiên thấy... hic hic...

Mong Rong nói...

Đấy là tớ còn nói giảm nói tránh nhiều đấy, hịhị. Khi nào đến lượt ấy thì biết, hehe.