Thứ Tư, 10 tháng 1, 2007

DANG KY KET HON




Tớ cứ tưởng phải nộp tờ khai đăng ký kết hôn 1 tuần sau mới được đăng ký chính thức, nên chỉ có mình AY ra phường nộp giấy, ai ngờ đang ở nhà thì AY gọi ra phường để ký giấy, chạy vội ra phường, thấy AY đang chờ người yêu, hehe.

10 phút sau, ký cái roẹt vào giấy, chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, 10 phút sau nữa, mình mới định thần được mình vừa ký cái gì. Ối giời, mình vừa chính thức có 1 đời chồng. 10 phút trước là gái chưa chồng, 10 phút sau đã bị đeo gông. Hức hức.

Từ bây giờ có lẽ không gọi là Anh yêu nữa, mà phải chuyển sang Anh xã mất rồi

Thứ Sáu, 5 tháng 1, 2007

CHONG CHENH




Anh vẫn bảo nó là, đừng viết những suy nghĩ thực của mình lên cho mọi người biết, nhiều người không hiểu sẽ nghĩ không hay? Ô hay, dù sao người ta cũng nghĩ đúng cơ mà, thì việc gì phải dấu cơ chứ.

Chông chênh, vâng, nó đang cảm thấy chông chênh, không biết có phải là cảm giác "tiền hôn nhân" như con bé bạn nó nói không, khi quyết định lấy anh, nó vẫn có cảm giác mơ hồ không vững chãi, dù biết rằng, nếu không phải là anh, thì nó sẽ chẳng quyết định một việc quan trọng của cuộc đời: Làm vợ một người. Nó lấy anh vì tình yêu chứ không phải vì muốn tìm một điểm tựa để tựa cuộc đời của nó vào, nhưng nhiều khi nó cũng không biết đấy có phải là tình yêu của cuộc đời nó không? Vì thỉnh thoảng, nó vẫn tự hỏi: Không biết mình làm thế có đúng không? Không biết làm thế anh có nhanh chán nó không? Và nếu anh mãi như thế, tình yêu của nó có bị chết đi không? Anh sẽ đi bên nó dù có bất cứ chuyện gì xảy ra? Vẫn có quá nhiều câu hỏi mà nó chưa có câu trả lời.

Nó là đứa đa cảm, nhưng bây giờ lại dấu mặt dưới một lớp vô tư, nên nhiều khi anh làm tổn thương nó mà anh không hề biết (cũng có thể anh biết), và điều làm nó lo sợ hơn cả, là càng sau nhiều lần bị tổn thương, tim nó bớt nhói đau hơn, nó khóc ít hơn... Có phải tình yêu của nó với anh đang chết dần đi? Hay bây giờ, nó phải tập thói quen sống mà không đa cảm nữa?

Yêu anh và lấy anh, nó đã phải thay đổi nhiều thứ, để phù hợp với anh hơn. Nhiều khi nó cũng giật mình, chợt khó nhận ra nó ngày trước, nhưng hình như nó chấp nhận tất cả sự đổi thay để có được niềm vui và nụ cười hài lòng của anh, tuy thỉnh thoảng nó vẫn nuối tiếc, vẫn day dứt về một thời đã xa ngoài tầm tay của nó.